30.000 VNĐ
Oxford Heroes Level 1-3 là series tiếng Anh nhịp độ nhanh dành cho các bạn tuổi Teen phát triển đồng thời 4 kỹ năng thông qua bộ công cụ tuyệt vời mà nó cung cấp.
Tất cả sách giấy được chuyển thành PDF, 7 Audio CD được chuyển thành MP3 và bộ 3 Multi-CD-ROM được chuyển thành file ISO. Tất cả chứa trong 1 DVD duy nhất.
Oxford Heroes là bộ giáo trình rất thú vị dành cho các bạn trẻ có trình độ tiếng Anh từ Starter+ đến trung cấp. Mỗi Unit được chia thành 3 bài học hoàn chỉnh mang đến cho người học bộ ngôn ngữ mới để nâng cao kỹ năng làm việc.
Một số nét tiêu biểu của series Oxford Heroes:
- Những câu truyện tranh thú vị sẽ làm cho việc học tập trở lên thú vị và lôi cuốn.
Oxford Heroes là bộ giáo trình rất thú vị dành cho các bạn trẻ có trình độ tiếng Anh từ Starter+ đến trung cấp. Mỗi Unit được chia thành 3 bài học hoàn chỉnh mang đến cho người học bộ ngôn ngữ mới để nâng cao kỹ năng làm việc.
Một số nét tiêu biểu của series Oxford Heroes:
- Những câu truyện tranh thú vị sẽ làm cho việc học tập trở lên thú vị và lôi cuốn.
- Giúp bạn phát triển đồng thời 4 kỹ năng: Nghe, Nói, Đọc và Viết.
- Bạn vừa có thể học thông qua bộ ebook, luyện nghe và nói thông qua bộ Audio và thực hành tất cả các kỹ năng khác thông qua bộ Multi-CD-ROM.
Nhà xuất bản: Oxford University Press
Tác giả: Jenny Quintana & Rebecca Robb Benne
Thể loại: Đĩa DVD (PDF, MP3 và Phần mềm tương tác)
Định dạng: PDF, MP3, Phần mềm
Màu sắc: Ebook màu
Ngôn ngữ: Tiếng Anh
Năm xuất bản: 2007
Khi quý khách cần tư vấn hoặc đặt hàng, xin hãy liên hệ với chúng tôi theo
thông tin sau:
Nhân
viên Tư vấn và Bán hàng: Dương Trọng Hiếu
Điện thoại:
0973.422.364 (24/7) -
08.54.033.798 (giờ hành chính)
Email: dathang@sachvang.vn hoặc thongbao@sachvang.org
Little Red Riding Hood (Part 1)
Once upon a time there was a dear little girl who was loved by everyone who looked at her, but most of all by her grandmother, and there was nothing that she would not have given to the child. Once she gave her a little riding hood of red velvet, which suited her so well that she would never wear anything else; so she was always called 'Little Red Riding Hood.'
One day her mother said to her: 'Come, Little Red Riding Hood, here is a piece of cake and a bottle of wine; take them to your grandmother, she is ill and weak, and they will do her good. Set out before it gets hot, and when you are going, walk nicely and quietly and do not run off the path, or you may fall and break the bottle, and then your grandmother will get nothing; and when you go into her room, don't forget to say, "Good morning", and don't peep into every corner before you do it.'
'I will take great care,' said Little Red Riding Hood to her mother, and gave her hand on it.
The grandmother lived out in the wood, half a league from the village, and just as Little Red Riding Hood entered the wood, a wolf met her. Red Riding Hood did not know what a wicked creature he was, and was not at all afraid of him.
'Good day, Little Red Riding Hood,' said he.
'Thank you kindly, wolf.'
'Whither away so early, Little Red Riding Hood?'
'To my grandmother's.'
'What have you got in your apron?'
'Cake and wine; yesterday was baking-day, so poor sick grandmother is to have something good, to make her stronger.'
'Where does your grandmother live, Little Red Riding Hood?'
'A good quarter of a league farther on in the wood; her house stands under the three large oak-trees, the nut-trees are just below; you surely must know it,' replied Little Red Riding Hood.
The wolf thought to himself: 'What a tender young creature! what a nice plump mouthful - she will be better to eat than the old woman. I must act craftily, so as to catch both.'
So he walked for a short time by the side of Little Red Riding Hood, and then he said: 'See, Little Red Riding Hood, how pretty the flowers are about here - why do you not look round? I believe, too, that you do not hear how sweetly the little birds are singing; you walk gravely along as if you were going to school, while everything else out here in the wood is merry.'
Little Red Riding Hood raised her eyes, and when she saw the sunbeams dancing here and there through the trees, and pretty flowers growing everywhere, she thought: 'Suppose I take grandmother a fresh nosegay; that would please her too. It is so early in the day that I shall still get there in good time.'
So she ran from the path into the wood to look for flowers. And whenever she had picked one, she fancied that she saw a still prettier one farther on, and ran after it, and so got deeper and deeper into the wood.
Meanwhile the wolf ran straight to the grandmother's house and knocked at the door.
'Who is there?'
'Little Red Riding Hood,' replied the wolf. 'She is bringing cake and wine; open the door.'
'Lift the latch,' called out the grandmother, 'I am too weak, and cannot get up.'
The wolf lifted the latch, the door sprang open, and without saying a word he went straight to the grandmother's bed, and devoured her. Then he put on her clothes, dressed himself in her cap, laid himself in bed and drew the curtains.
Little Red Riding Hood, however, had been running about picking flowers, and when she had gathered so many that she could carry no more, she remembered her grandmother, and set out on the way to her.
The end of Part 1
Cô bé choàng khăn đỏ (Phần 1)
Ngày xửa ngày xưa có một cô bé đáng yêu ai nhìn cô cũng yêu mến, nhưng người yêu cô nhất là bà ngoại của cô, không có gì mà bà không dành cho cô bé. Một lần bà cho cô một chiếc khăn choàng nhỏ bằng nhung đỏ, hợp với cô đến nỗi mà cô không bao giờ choàng bất cứ thứ nào khác; vì thế cô được gọi là 'Cô Bé Choàng Khăn Đỏ.'
Một ngày kia mẹ cô nói với cô: 'Lại đây con, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ, đây là một miếng bánh ngọt và một chai rượu; mang những thứ này tới bà ngoại, bà bị ốm và rất yếu, chúng sẽ làm cho bà khỏe. Nào lên đường trước khi bánh nguội, khi con đi, bước đều và êm, không chạy ra ngoài con đường, con có thể té làm bể chai rượu, bà ngoại sẽ không còn gì cả; khi con đến nhà bà, đừng quên nói, "Chào buổi sáng" và đừng la cà vào các ngóc ngách trước khi con làm xong việc nhé.'
'Con sẽ cẩn thận mà,' Cô Bé Choàng Khăn Đỏ hứa với mẹ và đặt tay lên giỏ.
Bà ngoại sống riêng ở trong rừng, cách ngôi làng này nửa lý (league= 4,8km), vừa lúc cô bé vào rừng, một con sói gặp cô. Cô Bé Choàng Khăn Đỏ không biết con sói đó là một con vật độc ác như thế nào, nên cô bé không hề tỏ ra run sợ chút nào.
'Một ngày tốt lành, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ,' nó mở lời.
'Cám ơn ông, sói à.'
'Đi đâu mà sớm thế, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ?'
'Tới nhà bà ngoại tôi.'
'Cô bé có cái gì dưới tấm khăn vậy?'
'Bánh ngọt và rượu; hôm qua là ngày nướng bánh, vì bà ngoại ốm phải có cái gì ngon làm cho bà khỏe lên.'
'Bà ngoại cô sống ở đâu, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ?'
'Xa hơn một phần tư lý trong khu rừng này; nhà bà ta nằm ở dưới ba cây sồi lớn, với các cây phỉ chỉ thấp ở dưới; ông chắc chắnsẽ phải nhận ra nó ngay,' Cô Bé Choàng Khăn Đỏ nhanh miệng nói.
Con sói thầm nghĩ: 'Một vật trẻ trung mềm mại thay! Một món ăn bùi béo tuyệt vời – ăn nó ngon hơn bà lão. Ta phải mưu mẹo để bắt cả hai.'
Vì vậy nó đi bên cô bé một lúc rồi lên tiếng: 'Xem kìa, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ, những bông hoa ở đây đẹp chưa kìa – tại sao cô không nhìn quanh xem? Tôi nghĩ cô cũng chẳng nghe các con chim nhỏ đang hót du dương thế nào; cô bước đi nghiêm trang như thể cô đang đi học vậy, trong khi mọi thứ xuất hiện ở đây trong khu rừng này thực thú vị.'
Cô Bé Choàng Khăn Đỏ ngước mắt lên, thấy các tia nắng nhảy múa khắp nơi xuyên qua các hàng cây, những bông hoa đẹp mọc mọi nơi, cô nghĩ: 'Cứ cho rằng ta hái cho bà một bó hoa tươi đi nào; thì bà chắc chắn cũng sẽ thích lắm cho mà xem. Giờ này vẫn còn là quá sớm, nên chắc vẫn ta sẽ đến nơi đó kịp thôi.'
Vì thế cô chạy ra khỏi con đường đi vào rừng để tìm hoa. Cứ mỗi khi hái được một bông hoa cô lại thấy hoa khác ở xa đẹp hơn và lại chạy đến, càng lúc càng tiến sâu hơn vào trong khu rừng.
Trong lúc đó con sói chạy thẳng đến nhà bà ngoại, gõ cửa.
'Ai đó?'
'Cô Bé Choàng Khăn Đỏ đây,' con sói trả lời. 'cô ấy đang cầm bánh và rượu; mở cửa ra nào.'
'Nhấc cái then cửa lên,' bà ngoại nói vọng ra, 'bà quá yếu không thể dậy được.'
Con sói nâng cái chốt cửa, cánh cửa bật mở, không nói một lời nó đến thẳng giường và nuốt chửng bà. Rồi nó mặc quần áo của bà, đội mũ của bà, nằm xuống giường và kéo rèm cửa.
Cô Bé Choàng Khăn Đỏ đang chạy đi hái hoa, cô thu thập quá nhiều đến nỗi không thể mang được hết, cô nhớ tới bà và bắt đầu đi tới nhà bà.
Hết phần 1
Once upon a time there was a dear little girl who was loved by everyone who looked at her, but most of all by her grandmother, and there was nothing that she would not have given to the child. Once she gave her a little riding hood of red velvet, which suited her so well that she would never wear anything else; so she was always called 'Little Red Riding Hood.'
One day her mother said to her: 'Come, Little Red Riding Hood, here is a piece of cake and a bottle of wine; take them to your grandmother, she is ill and weak, and they will do her good. Set out before it gets hot, and when you are going, walk nicely and quietly and do not run off the path, or you may fall and break the bottle, and then your grandmother will get nothing; and when you go into her room, don't forget to say, "Good morning", and don't peep into every corner before you do it.'
'I will take great care,' said Little Red Riding Hood to her mother, and gave her hand on it.
The grandmother lived out in the wood, half a league from the village, and just as Little Red Riding Hood entered the wood, a wolf met her. Red Riding Hood did not know what a wicked creature he was, and was not at all afraid of him.
'Good day, Little Red Riding Hood,' said he.
'Thank you kindly, wolf.'
'Whither away so early, Little Red Riding Hood?'
'To my grandmother's.'
'What have you got in your apron?'
'Cake and wine; yesterday was baking-day, so poor sick grandmother is to have something good, to make her stronger.'
'Where does your grandmother live, Little Red Riding Hood?'
'A good quarter of a league farther on in the wood; her house stands under the three large oak-trees, the nut-trees are just below; you surely must know it,' replied Little Red Riding Hood.
The wolf thought to himself: 'What a tender young creature! what a nice plump mouthful - she will be better to eat than the old woman. I must act craftily, so as to catch both.'
So he walked for a short time by the side of Little Red Riding Hood, and then he said: 'See, Little Red Riding Hood, how pretty the flowers are about here - why do you not look round? I believe, too, that you do not hear how sweetly the little birds are singing; you walk gravely along as if you were going to school, while everything else out here in the wood is merry.'
Little Red Riding Hood raised her eyes, and when she saw the sunbeams dancing here and there through the trees, and pretty flowers growing everywhere, she thought: 'Suppose I take grandmother a fresh nosegay; that would please her too. It is so early in the day that I shall still get there in good time.'
So she ran from the path into the wood to look for flowers. And whenever she had picked one, she fancied that she saw a still prettier one farther on, and ran after it, and so got deeper and deeper into the wood.
Meanwhile the wolf ran straight to the grandmother's house and knocked at the door.
'Who is there?'
'Little Red Riding Hood,' replied the wolf. 'She is bringing cake and wine; open the door.'
'Lift the latch,' called out the grandmother, 'I am too weak, and cannot get up.'
The wolf lifted the latch, the door sprang open, and without saying a word he went straight to the grandmother's bed, and devoured her. Then he put on her clothes, dressed himself in her cap, laid himself in bed and drew the curtains.
Little Red Riding Hood, however, had been running about picking flowers, and when she had gathered so many that she could carry no more, she remembered her grandmother, and set out on the way to her.
The end of Part 1
Cô bé choàng khăn đỏ (Phần 1)
Ngày xửa ngày xưa có một cô bé đáng yêu ai nhìn cô cũng yêu mến, nhưng người yêu cô nhất là bà ngoại của cô, không có gì mà bà không dành cho cô bé. Một lần bà cho cô một chiếc khăn choàng nhỏ bằng nhung đỏ, hợp với cô đến nỗi mà cô không bao giờ choàng bất cứ thứ nào khác; vì thế cô được gọi là 'Cô Bé Choàng Khăn Đỏ.'
Một ngày kia mẹ cô nói với cô: 'Lại đây con, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ, đây là một miếng bánh ngọt và một chai rượu; mang những thứ này tới bà ngoại, bà bị ốm và rất yếu, chúng sẽ làm cho bà khỏe. Nào lên đường trước khi bánh nguội, khi con đi, bước đều và êm, không chạy ra ngoài con đường, con có thể té làm bể chai rượu, bà ngoại sẽ không còn gì cả; khi con đến nhà bà, đừng quên nói, "Chào buổi sáng" và đừng la cà vào các ngóc ngách trước khi con làm xong việc nhé.'
'Con sẽ cẩn thận mà,' Cô Bé Choàng Khăn Đỏ hứa với mẹ và đặt tay lên giỏ.
Bà ngoại sống riêng ở trong rừng, cách ngôi làng này nửa lý (league= 4,8km), vừa lúc cô bé vào rừng, một con sói gặp cô. Cô Bé Choàng Khăn Đỏ không biết con sói đó là một con vật độc ác như thế nào, nên cô bé không hề tỏ ra run sợ chút nào.
'Một ngày tốt lành, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ,' nó mở lời.
'Cám ơn ông, sói à.'
'Đi đâu mà sớm thế, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ?'
'Tới nhà bà ngoại tôi.'
'Cô bé có cái gì dưới tấm khăn vậy?'
'Bánh ngọt và rượu; hôm qua là ngày nướng bánh, vì bà ngoại ốm phải có cái gì ngon làm cho bà khỏe lên.'
'Bà ngoại cô sống ở đâu, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ?'
'Xa hơn một phần tư lý trong khu rừng này; nhà bà ta nằm ở dưới ba cây sồi lớn, với các cây phỉ chỉ thấp ở dưới; ông chắc chắnsẽ phải nhận ra nó ngay,' Cô Bé Choàng Khăn Đỏ nhanh miệng nói.
Con sói thầm nghĩ: 'Một vật trẻ trung mềm mại thay! Một món ăn bùi béo tuyệt vời – ăn nó ngon hơn bà lão. Ta phải mưu mẹo để bắt cả hai.'
Vì vậy nó đi bên cô bé một lúc rồi lên tiếng: 'Xem kìa, Cô Bé Choàng Khăn Đỏ, những bông hoa ở đây đẹp chưa kìa – tại sao cô không nhìn quanh xem? Tôi nghĩ cô cũng chẳng nghe các con chim nhỏ đang hót du dương thế nào; cô bước đi nghiêm trang như thể cô đang đi học vậy, trong khi mọi thứ xuất hiện ở đây trong khu rừng này thực thú vị.'
Cô Bé Choàng Khăn Đỏ ngước mắt lên, thấy các tia nắng nhảy múa khắp nơi xuyên qua các hàng cây, những bông hoa đẹp mọc mọi nơi, cô nghĩ: 'Cứ cho rằng ta hái cho bà một bó hoa tươi đi nào; thì bà chắc chắn cũng sẽ thích lắm cho mà xem. Giờ này vẫn còn là quá sớm, nên chắc vẫn ta sẽ đến nơi đó kịp thôi.'
Vì thế cô chạy ra khỏi con đường đi vào rừng để tìm hoa. Cứ mỗi khi hái được một bông hoa cô lại thấy hoa khác ở xa đẹp hơn và lại chạy đến, càng lúc càng tiến sâu hơn vào trong khu rừng.
Trong lúc đó con sói chạy thẳng đến nhà bà ngoại, gõ cửa.
'Ai đó?'
'Cô Bé Choàng Khăn Đỏ đây,' con sói trả lời. 'cô ấy đang cầm bánh và rượu; mở cửa ra nào.'
'Nhấc cái then cửa lên,' bà ngoại nói vọng ra, 'bà quá yếu không thể dậy được.'
Con sói nâng cái chốt cửa, cánh cửa bật mở, không nói một lời nó đến thẳng giường và nuốt chửng bà. Rồi nó mặc quần áo của bà, đội mũ của bà, nằm xuống giường và kéo rèm cửa.
Cô Bé Choàng Khăn Đỏ đang chạy đi hái hoa, cô thu thập quá nhiều đến nỗi không thể mang được hết, cô nhớ tới bà và bắt đầu đi tới nhà bà.
Hết phần 1
Enterprise Level 1-4 là bộ giáo trình tiếng Anh do nhà xuất bản Express Publishing phát hành gồm 4 cấp độ dành cho các bạn tuổi Teen và người lớn hoàn thiện các kỹ năng tiếng Anh của mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét